Vị Đắng Ngọt Ngào
Phan_3
- Mày nhìn con bé đó kìa. Đó ,con nhỏ đó kìa,nó mang ba lô vàng đứng nơi gốc cây đó! Một cánh tay nữa lại hướng về phía Linh Linh.
-Con nhỏ đó hả,tao biết,quên! Không phải chỉ mỗi tao, chắc cả trường ai cũng biết nó ấy chứ . Con gái gì mới tí tuổi đầu mà đã…
-Không ngờ trường chúng ta lại có người như vậy. Loại con gái đó…thì vào bar sớm.
Từ lúc nãy giờ,nghe tất cả cuộc nói chuyện của lũ con trai lớp bên,cả những điệu cười khinh bỉ của chúng dành cho Linh Linh . Tiểu Long vô cùng tức tối. Anh không muốn,và tuyệt đối không thể để ai xúc phạm đến cô.
-Mày im đi…đừng bao giờ đụng vào Linh Linh trước mặt tao. Anh dằn mạnh từng tiếng ,nắm lấy cổ áo của tên vừa nói lúc nãy.
Chàng trai ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Mọi người xung quanh ùa lại xem. Người ta chỉ mới gặp một Tiểu Long hào hoa ,phong nhã,hay cười chứ dường như hay nói cách khác là chưa từng gặp một Tiểu Long đáng sợ như thế này.
-Nếu một lần nữa thấy mày nói về cô ấy thì đừng trách tao. Tiểu Long từ từ thả tên con trai kia xuống,vẻ tức giận không hề thuyên giảm đi chút nào,anh quay vào lớp…
-Em nào là Hoàng Linh Linh? Vị giáo viên già dạy môn giáo dục công dân đeo cặp kính cận dày cộp đánh mắt xuống lớp kiếm tìm.
-Dạ! Là em! Linh Linh đứng dậy cúi đầu,người này nổi tiếng là nghiêm khắc,cả trường ai cũng biết.
-Hừ! Một con bé quê mùa không hơn không kém chả trách lại thèm khát tiền đến vậy. Cô định kiếm tiền nhờ lòng thương hại của một chàng trai đặc biệt nhất trái đất này à?Cô mỗi lúc một tức giận.
-Dạ! Không phải như cô và các bạn nghĩ đâu ! Linh Linh vội xua tay.
-Thôi im đi! Học sinh như em không có chỗ trong giờ của tôi.Àh quên! Tiện thể tôi thông báo luôn,nhà trường đã quyết định chiều thứ 5 sẽ họp kỉ luật cô. Cô yên tâm đi! Cô giáo chợt nhẹ giọng rồi cười khẩy.-Hình thức cao nhất chỉ có thể là buộc thôi học thôi!
Tai Linh Linh như ù đi. Bầu trời phía trước như sụp đổ. Rốt cuộc cô có lỗi gì chứ? Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Thế là hết!
Cái giá phải trả ột tháng ư? Thật quá đắt!
…
- Tiểu Long ! Tiểu Long ! Anh dừng lại đi, em muốn hỏi. Mỹ Đan từ lúc trống đánh đến giờ theo sát Tiểu Long .-Anh dừng lại đi!
Tiểu Long dừng lại nhưng anh không nói gì.
-Dạo này anh sao vậy? Chuyện lúc sớm là sao? Anh và Linh Linh là gì của nhau?
-Vậy cô là gì của tôi?
Tiểu Long quay đi để Mỹ Đan lại một mình.
…
-Ba giạo này khỏe chứ? Linh Linh mở cửa phòng bệnh,gắng gượng nở một nụ cười.
-Ừh! Ba không sao nhưng nhìn con sao có vẻ mệt mỏi thế? Anh con đâu?
-Chắc có lẽ bận đi kiếm con dâu cho ba. Cô đùa nhưng trong lòng chợt nhói lên. Cô chợt nghĩ tới khuôn mặt đau khổ của anh.
Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa bật mở, Tiểu Long bước vào.
-Em còn nhớ tới thăm ba cơ à? Anh hỏi cô nhưng ánh mắt lại như chờ đợi một câu trả lời khác. Linh Linh quay phắt đi,không dám đối diện với nó.
Mát hẳn cái vẻ tươi cười lúc nãy, cô đứng như chết lặng,mắt rưng rưng chực khóc.
-Hai anh em con có chuyện gì à? Như đoán ra điều gì đó,ba cô thều thào hỏi.
-Có chuyện gì đâu ba, chỉ là con bé này ở nhà chẳng chịu nghe lời con gì cả. Thôi về đi! Anh sẽ ở lại với ba,em về chuẩn bị cơm đi. Ba hỏi cô còn chưa biết trả lời thế nào, may mà anh đã để cô về. Cô vội chào ba và bước ra khỏi phòng. Đi xa nhưng cô vẫn nghe rõ giọng ba:
-Em nó còn nhỏ, phải day bảo từ từ…
Nước mắt cô chợt rơi ra, đầm đìa…
Ngày thứ ba…
Chẳng có việc gì tiến triển hơn, mọi việc cũng không có chuyển biến gì. Lúc đêm, Kest có một bài phỏng vấn trên kênh truyền hình. Điều đó lại càng làm ọi chuyện xấu đi.
Thứ năm!..
Hôm nay cô sẽ phải vào phòng hội đồng để bình xét kỉ luật.
-Em nào là Hoàng Linh Linh đi theo tôi.
Linh Linh bước ra khỏi chỗ ngồi. Thôi, thế là hết thật rồi! Đi theo thầy vào phòng,ở đó tất cả giáo viên đã có mặt.Vừa nhìn thấy cô,những tiếng bàn tán đã rộ lên. Khắp mọi người đều lắc đầu tỏ ý không bằng lòng. Cô nhắm mắt lại,cuộc đời đi học của cô sẽ kết thúc tại đây sao?
…
-Không thể để một học sinh như thế tới trường. Đó là kết luận của 100% số phiếu bầu. Em buộc phải thôi học. Đó là câu nói cuối cùng thầy nói trước khi bước ra khỏi căn phòng đó.
…
Chiều, chiều rồi. Chiều nhẹ nhàng thênh thang nhưng lòng cô đang đau và đau lắm.
Thế là từ ngày mai cô không thể đến trường nữa. Từ ngày xảy ra chuyện,cô chưa lần nào gặp Tiểu Linh . Người cô muốn gặp bây giờ là người bạn đó. Chỉ có Tiểu Linh là có thể hiểu cô và khóc cùng cô. Linh Linh không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ rơi.
-Đó! Chính nó,cô gái đó. Xử lí cô ta đi,hãy cho cô ta một trận vì dám tranh dành người yêu với ta. Một giọng nói thanh phát lên,một đôi mắt tròn xoe...
Chương 4 : GIẢI MÃ… (2)
- Tiểu Long !Anh Long ơi! Linh Linh… Linh Linh…bị …bị…Từ đâu,Tiểu Linh xuất hiện thở hổn hển.
-Bị làm sao? Tiểu Long hét lên làm mọi người giật mình.
-Bị người ta… người ta đánh ở sau sân trường.
Chưa để Tiểu Linh nói hết câu, Tiểu Long đã chạy vụt đi,mọi người cũng chạy theo. Người thì tò mò, người thì muốn xem rốt cuộc giữa Linh Linh và chàng “hoàng tử”này có mối quan hệ gì mà cô gái có thể khiến anh ấy lo lắng đến như vậy…
Duy nhất một người đứng lại. Một người có đôi mắt tròn.
-Có thể kịp nữa sao? Thật nực cười.!
-Các ngươi đang làm gì tôi vậy? Linh Linh giãy giụa,hét lên. Nhưng gần như kể từ ngày xảy ra chuyện đến bây giờ cô không thiết ăn uống gì cả nên không còn một chút sức nào để gắng gượng,huống gì là phản kháng dưới một bàn tay chắc nịch như thế này.
-Chỉ cần đánh cho nó một trận thôi,cho chưa cái thói nhúng mũi vào chuyện của người khác.
…
Không được nữa rồi! Không thể gắng thêm một giây phút nào nữa.Hơi thở của cô như bị ai bóp nghẹt…Nó trở nên nặng dần,cô lịm đi…Chỉ còn nghe thấy tiếng phanh của một chiếc xe ô tô,phanh gấp lắm…
7h tối…
Mọi chiếc đèn trong nhà Tiểu Long đều được bật lên. Anh kê ghế ngồi cạnh Linh Linh . Cô nằm mê man,bất tỉnh. Vị bác sĩ lúc chiều đã nói là không sao chỉ là do chịu quá nhiều áp lực nên mệt mỏi mà ngất đi thôi.
Trán cô túa mồ hôi,chốc chốc,trong cơn mê cô lại hét lên:
-“Không phải thế,không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Tiểu Long đau khổ,chỉ tại anh. Anh tự trách mình thật vô dụng,đã hiểu lầm cô.
…
Sáng nay,anh đã lo cho cô biết chừng nào,nếu cô mà có mệnh hệ gì chắc anh sẽ không thể tha thứ nổi cho bản thân. Anh đã chạy,đã chạy thật nhanh….nhưng…cuối cùng anh đã đến sau một người…
Lúc anh đến nơi,Kest đã ở đó. Kest đã bế Linh Linh và đợi cho bọn đàn em của mình xử những người đánh cô. Đợi cho bọn họ nằm gục đất anh mới rời khỏi nơi đó. Kest trao Linh Linh lại cho anh. Những tiếng bàn tán như dậy lên như một cơn song bất chợt ào đến. Kest không hề quan tâm đến điều đó,anh nhìn tất cả một lượt.
Lạnh lùng… Đáng sợ…Nghiêm nghị…
Tất cả im lặng.
-Anh không hiểu cô em gái của mình một phần nào hết. Kest nói rồi rẽ đám đông tiến về phòng ban giám hiệu. Ở đó,hiệu trưởng đang đứng đón anh với một vẻ mặt lo sợ…
-Tiểu Long !... Tiểu Long!.. Linh Linh thều thào. Tiểu Long giật mình quay lại.
-Em không sao chứ?
-Tại sao em lại ở đây?...Chẳng phải?...Chẳng phải..? Cô cau mày,cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
-Kest đã cứu em! Như hiểu được Linh Linh đang nghĩ gì,Tiểu Long lên tiếng.
-Kest ! Kest!.. Anh ta về rồi sao? Linh Linh bật dậy nhưng cô còn quá yếu.
-Em nhớ anh ta đến vậy cơ à?
Có một chút gì đó xót xa hòa lẫn vào cơn gió đêm…
-Anh!... Linh Linh quắc mắt nhìn Tiểu Long –Tất cả chuyện này đều do hắn gây ra. Cô bức bội thả mình xuống giường.
-Vậy giữa em à hắn có quan hệ gì vậy?
Linh Linh cố tình trách câu hỏi đó. Hiện tại, cô chưa muốn để ai biết mối quan hệ rối ren này. Nhìn thấy cô như vậy, Tiểu Long không nói gì cả,anh kéo lớp chăn mỏng đắp cho cô.
…Ngoài cửa có tiếng xe ô tô,anh quay ra..
…Bóng tối không làm chìm đi sắc quí tộc đấy…
Kest bước vào,anh lặng lẽ quan sát căn nhà rồi ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Long .
-Linh Linh đâu?
-Tại sao tôi phải nói với anh?
Kest đi sâu vào nhà,mặc kệ cho câu hỏi còn bỏ ngỏ.
-Anh đi ra đi! Kest bị chặn lại-Linh Linh cần nghỉ ngơi.
Không gian chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
…
-Hai anh làm gì ở đây vậy? Linh Linh đứng ở cửa phòng cô,giọng còn yếu nhưng nghe rõ từng tiếng một.-Còn anh,anh đến đây để làm gì?Cô nhìn Kest.
-Chúng ta cần nói chuyện. Tiểu Long! Anh có thể ra ngoài được không? Kest đều đều.
-Ra ngoài ư? Tiểu Long hỏi lại đầy ẩn ý.
-Anh đi ra ngoài đi,lát nữa em sẽ nòi với anh sau.
Nghe Linh Linh nói vậy,Tiểu Long mới dịu xuống một chút,anh đóng sầm cánh cửa lại và ra ngoài.
…
-Thấy tôi như thế này ,anh đã hài lòng chưa? Anh muốn nói gì cứ nói đi.!
Kest im lặng,anh nhìn khắp phòng một Linh Linh một lượt rồi dừng lại ở phía góc bàn.Nơi đặt bức ảnh cô và Tiểu Long đi chơi hồi hè năm ngoái. Anh cầm nó lên ,nhìn một cách chăm chú.
-Tôi hỏi anh nói đi chứ!
-Vậy cô nghĩ mọi chuyện là do tôi gây ra sao? Thả bức ảnh về vị trí cũ,Kest ngẩng mặt lên nhìn cô.
Linh Linh lung túng,ánh mắt đó như nhìn thấu tâm can cô.
Cô cũng không thể tin là Kest nhưng nếu không là anh thì có thể là ai được chứ?
-Chẳng lẽ…không phải vậy?
-Tôi chưa bao giờ làm mà không nhận!
Ánh đèn điện phả vào mặt Kest như tạc một bức tượng tuyệt mỹ lên bức tường.
-Mai cô vẫn có thể đi học,một phần trong chuyện này là do tôi gây ra vì thế tôi đã nói với nhà trường cho cô đi học lại đồng thời…
-Sao?
-Tôi sẽ cho phép cô làm hết công việc này,nhưng chỉ một tháng thôi và cô sẽ rời khỏi nhà tôi ngay tức khắc. Nói xong Kest quay đi,một lúc sau tiếng xe của anh vang lên.
- Kest đã nói gì với anh mà sao lâu thế? Thấy Tiểu Long bước vào ,cô hỏi.
-Kest ?À,anh ta bảo mai anh sẽ bắt đầu chương trình tập luyện với tập đoàn.
-Thật á? Linh Linh bật dậy.-Hoan hô!...Hoan hô!
-Nhưng anh không đồng ý!
-Vì…
-Anh không thích!
-Xin anh đấy! Anh sẽ đồng ý. Đúng không?
-Quên nữa,lúc khi em bị đánh chính Tiểu Linh đã báo tin cho anh đấy.Có vẻ cô ấy rất lo cho em.
-Tiểu Linh đi học rồi? Sao em không thấy cô ấy?
-Thôi ngủ đi, mai còn dậy đi học nữa. Tiểu Long với tay tắt đèn đi ra ngoài.
..
Sáng hôm nay,Linh Linh đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ tới trường. Cô cứ ngỡ hôm qua là buổi học cuối cùng chứ.
Nắng sớm mai thật thích, gió thật mát. Vẫn như thường Tiểu Long thả cô ở một đoạn khá xa trường.Cứ tưởng sẽ thôi không còn ai chỉ trỏ vào cô nữa,không còn ai nhìn cô với ánh mắt khinh thường nữa.Nhưng không!Một lần nữa lại xuất hiện những tờ rơi lạ mặt.
-Ê, Linh Linh lại đây! May quá,lần này Tiểu Linh đã đi học và hình như không còn giận cô nữa. Cô chạy lại ngay lập tức bên Tiểu Linh.
-Bắt đầu từ khi nào hả? Sao không cho tớ biết? Có còn xem mình là bạn không ? Cô bạn nhìn Linh Linh vẻ trách móc.
-Chuyện gì? Linh Linh ngạc nhiên.
-Còn giấu nữa,cứ nói sớm có phải hay không! Nói sớm thì tớ đã không thể trách cậu được.
-Gì nữa đây? Linh Linh thở dài,không biết tiếp theo lại sẽ có”sóng gió” gì xảy đến với mình nữa.
Tiểu Linh thì cứ tủm tỉm cười một cách khó hiểu. Lát sau,cô mới lôi từ sau người mình ra một tờ giấy nhỏ,chính là thứ lúc nãy Linh Linh vừa trông thấy.
…Đập vào mắt cô là hàng chữ to đùng.
“CÔ BÉ LỌ LEM “
Trên tờ đó, lại là những ảnh của cô và Kest,thêm một nhân vật mới chính là…Tiểu Long . Linh Linh đánh ực một cái. Gì đây?
Trong hình,Kest bế cô trao cho Tiểu Long . Đúng là tránh vỏ dưa thì lại đụng ngay vỏ dừa!
“Tại sao một cô bé bình thường lại khiến hai chàng trai rất đặc biệt này để ý,lo lắng. Kest đã thông báo trên web của NI là anh đã yêu và đây liệu có phải cô gái chúng ta cần tìm? Còn rốt cuộc giữa Tiểu Long và Linh Linh có mối quan hệ gì thì đang còn là một câu hỏi…?”
-Thế nào,còn gì giải thích nữa không?
-Bây giờ tớ có nói gì cậu cũng không tin. Mà thôi, dẹp mấy chuyên đó qua một bên đi. Toàn mấy thứ vớ vẩn! Linh Linh cười, đã lâu lắm rồi cô mới được thoải mái như thế này.-Vào lớp thôi! Cũng gần vào học rồi đấy!
…
-Em nào là Hoàng Linh Linh đi theo tôi lên phòng thầy hiệu trưởng.
“Trời ơi là trời,lại định thôi học nữa sao? Hay lại đi lao động khổ sai?“Ông hiệu trưởng trường X nổi tiếng với chuyện lao động khổ sai lắm,cứ hễ ai phạm tội là lại đi lau dọn nhà vệ sinh một tháng để “dưỡng sức”.
Cốc…cốc…cốc
-Em vào đi!
Linh Linh rụt rè bước vào,ông hiệu trưởng đã đợi sẵn,đang pha trà đặt giữa bàn.
Xem ra không như cô nghĩ,ông ta không tỏ thái độ tức giận và khinh thường cô như hôm họp kỉ luật mà thay vào đó,ông hỏi nhẹ nhàng:
-Em là gì của Kest? Giọng nói lộ chút gì đó lo sợ.
-Thưa thầy ,chẳng là gì cả! Linh Linh lễ phép.
-Thầy thật sự xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Hôm qua…hôm qua…thầy…
-Em không nhớ gì cả! Thầy cho em về được chứ?
-Cảm ơn em! Thầy vuốt mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, như vừa thoát khỏi ngày tận thế. Ông vội vàng mở cửa cho cô bước ra.
…
-Cuộc đời đúng là”lên voi xuống chó”! Không,hình như “xuống chó lên voi” mới hợp với mình chứ! Linh Linh ngửa mặt lên trời cười vui vẻ-Hôm nay,ra cangtin tớ mời.
-Đúng là càng ngày càng ra dáng một bà chủ. Tiểu Linh ôm lấy cô và cười rúc rích.
-Cậu tin hay không thì tùy nhưng tớ với Kest chỉ là một con số không to đùng. Linh Linh lấy tay vẽ một số không vào không khí.
…
-Phải cô gái đó không?
-Ừ! Đúng rồi!
- Là Linh Linh đó!
Một tốp vài ba cô gái trong cangtin vừa thấy Linh Linh bước vào đã thì thầm to nhỏ. Một lúc sau,một cô bước tới.
-Chị có phải là Hoàng Linh Linh không?
Linh Linh gật đầu.Ngay lập tức,cả đám ùa lại.
-Chị ơi! Em ngưỡng mộ chị từ lâu lắm rồi.
-Chị ơi,em có thể làm quen được không?
-Em! Em nữa!!!!
Khó khăn lắm,Tiểu Linh và Linh Linh mới rẽ đám bước ra ngoài cangtin được.
-Phù! Làm người nổi tiếng cũng khổ thật đấy! Cũng trưa rồi,tớ về đây ,cậu có về với tớ luôn không? Tiểu Linh lên tiếng khi thấy chiếc xe ô tô hàng ngày đưa đón cô đậu trước cổng trường.
-Thôi khỏi,tớ có việc. Cậu về đi!
-Thế thì tớ về trước nhé! Tiểu Linh vẫy tay tạm biệt cô.Chờ chiếc xe đó đi khuất,cô mới lững thững đi bộ đến nhà Kest. Đi bộ sẽ giúp cô có thời gian nghĩ nhiều chuyện hơn.Căn biệt thự dần hiện ra trước mặt. Nắng chiếu lên cái màu sắc sang trọng, đẹp cổ kính ấy.
Bước vào căn nhà,lạnh toát. Bao giờ cũng vậy, chắc lẽ ai vào đây cũng có cảm giác như đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm rồi . Có thể lí do là vì chủ nhân của nó quá lạnh lùng.
-Cô vẫn có can đảm làm tiếp?
-Tất nhiên ,tôi muốn giữ lời hứa!
-Không còn vì lí do gì nữa sao?
Cô giật mình,chính cô cũng không biết tạu sao cô lại gạt mọi thứ qua một bên để đên đây. Nói chuyện với Kest bao giờ cũng vậy,anh luôn dồn người khác đến góc tường và dường như thấu hiểu từng ngõ ngách trong tâm can người khác. Đúng là “ác quỉ”!
-Anh nghĩ còn lí do gì nữa hay sao? Linh Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Kest cười, lại cái nhếch môi đểu giả đó.
-Thời gian còn lại cô là hai tuần nữa!
-Tai sao anh lại làm vậy? Cô ngắt lời Kest.
-Làm …??? Anh cau mày.
-Tại sao anh lại tung tin đồn để mọi người hiểu lầm rằng giữa tôi và anh đang …đang… qua lại với nhau!.
-Đó là cách nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện! Chẳng phải cô muốn thế,làm người yêu của tôi thì sẽ không ai bắt nạt cô nữa. Nếu không muốn thì đáng lẽ cô phải gọi cho tôi ngay khi mọi thứ vừa bắt đầu thì đâu đến nỗi.
-Tôi không có số anh! Linh Linh bắt đầu nổi giận.-Tôi cũng muốn thanh minh lắm chứ,chỉ tại anh bảo đừng làm phiền anh khi anh đi nên ngay đêm hôm ấy,tôi…tôi…đã… Giọng cô dịu dần xuống.
Kest nhìn cô chờ đợi….
-Tôi đã xóa luôn số điện thoại của anh luôn rồi! Linh Linh hét lên.-Thế đã đủ chưa?
-Đúng là ngốc! Nói rồi,Kest bỏ lên cầu thang.
-Nếu tôi không lầm thì anh biết ai là người gây ra chuyện này phải không?
-Có thể, nhưng tôi chắc rằng người đó không tốt khi làm vậy. Một chút dừng lại rồi Kest bỏ đi thẳng.
“Nói thế mà cũng nói, hại một người tốt bụng như tôi thì chắc chắn là đồ xấu xa rồi”. Linh Linh lẩm bẩm,cô xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.
…
-Á!
Từ tay Linh Linh,một vệt đỏ chạy dài.
Cô bị thương khi cắt thức ăn.Tự băng bó ình xong,cô ngồi phịch xuống ghế.”Như thế này thì không thể nấu được nữa”.Cô thầm nghĩ rồi tót lên lầu nơi Kest đang nằm.
Anh ngủ,nhưng hai tai vẫn còn đeo tai nghe. Khuôn mặt anh khi đang ngủ cũng khiến người ta phải sững người lại. Một vẻ đẹp Tây Âu lạ lùng…
Chưa vội thức Kest dậy,cô ngồi lên ghế bên bàn làm việc của anh”thử”làm chủ tịch NI trong vài phút.
-Anh bị đuổi việc! Cô cầm cây bút khươ loạn xạ.
Mở máy tính, nhấc điện thoại lên:
-Thư kí hả? Lên đây mau!
“Sướng thật! Sướng thật đấy! Làm chủ tịch quả là chẳng mệt nhọc gì cả!”
Kest nhẹ nhàng cựa mình,Linh Linh hoảng hốt dừng trò đùa lại.
-Này Kest! Anh dậy đi! Dậy đi!
Đôi lông mày khẽ cau lại rồi…anh mở mắt ra…nhìn cô.
Cái nhìn chứa sự cô đơn...
Cái nhìn đau khổ…
Không giống Kest thường ngày…
Không giống một ác quỉ…
Thời gian trôi qua nghe rõ từng giây một…
1s…2s…3s…
1s…2s…3s…
“Gì thế này? Không phải mình đang bị thôi miên đấy chứ”
Linh Linh lắc đầu cố gắng thoát ra khỏi đôi mắt phủ sương đấy,bước ra khỏi căn phòng.
Lát sau, Kest cũng đi xuống.
-Thế này là thế nào? Anh hỏi khi thấy bàn ăn vẫn trống trơn.
-Này! Linh Linh đưa tay cô lên.- Tôi bị đứt tay rồi,hay …hay là anh sẽ nấu nhé!
Một thoáng sững sờ…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian